Đối với mỗi người, thời thơ ấu là một dấu ấn khó phai trong cuộc đời. Và trong những ngày chập chững bước đi đầu tiên ấy, người ta sẽ không thể nào quên những bàn tay đã dìu dắt họ đi trên con đường kiến thức của nhân loại và sau này các con cũng vậy, các con sẽ không bao giờ quên những thầy cô giáo đã và đang dạy dỗ các con hôm nay. Trong buổi giới thiệu sách tháng 11 này, cô xin giới thiệu tới các con cuốn sách “Tottochan - Cô bé bên cửa sổ” của tác giả người Nhật Tetsuko Kuroyanagi - Là một câu chuyện cảm động của những con người đã sống hết mình và cũng đã cống hiến hết mình cho sự nghiệp giáo dục.

Cuốn sách “Tottochan - Cô bé bên cửa sổ” được xuất bản lần đầu tiên năm 1981. Cuốn sách ngay lập tức được đón nhận từ độc giả nhiều lứa tuổi và ở khắp nơi trên thế giới. “Tottochan - Cô bé bên cửa sổ” được chào đón như truyện đối với các em thiếu nhi, sách tham khảo đối với các phụ huynh học sinh, tài liệu sư phạm với các nhà giáo. Ở Nhật Bản, một số chương trong cuốn sách còn được đưa vào nội dung của sách giáo khoa. Ấn bản hôm nay cô giới thiệu với các con được xuất bản năm 2019, dày 254 trang, với khổ 13x21cm do công ty sách Nhà Nam ấn hành. Cuốn sách đã được dịch ra 33 thứ tiếng khác nhau như Anh, Pháp, Đức, Hàn Quốc, Trung Quốc,… Khi bản tiếng Anh của Tottochan được xuất bản tại Mỹ, tờ NewYork Time đã đăng liền 2 bài giới thiệu chọn trang - một vinh dự hầu như không tác phẩm nào có được.

Cuốn sách là cuốn tự truyện với những kỷ niệm ngọt ngào, hạnh phúc của Tetsuko về ngôi trường Tiểu học Tomoe Gakuen và thầy hiệu trưởng Kobayashi Sosaku. Chúng ta có thể thấy được nội dung cuốn sách ngay lời đề tựa để tượng niệm thầy giáo Kobayashi. Tottochan là tên hồi nhỏ của tác giả Tetsuko Kuroyanagi. Cô bé sinh trưởng trong một môi trường hạnh phúc, có cha là nghệ sĩ vĩ cầm, mẹ là vận động viên bóng rổ, mới 6 tuổi Tottochan đã bị đuổi học ở trường tiểu học vì em quá hiếu động và lạ lùng so với các bạn. Mẹ của Tottochan biết những ngôi trường bình thường không thể hiểu được con gái. Bà liền xin cho em học tại trường Tomoe của thầy hiệu trưởng Kobayashi. Trường Tomoe có lớp học là những toa tàu cũ, cả trường chỉ có hơn 50 học sinh, ai cũng đặc biệt như Tottochan, thậm chí có cả những em bị khuyết tật nhưng vượt qua những trở ngại và khác biệt tính cách các học sinh ở Tomoe đều hòa hợp với nhau như anh em, thầy hiệu trưởng Kobayashi tôn trọng học sinh của mình, luôn để chúng tự do phát huy cá tính, khả năng bẩm sinh, ở Tomoe không có thời khóa biểu nhất định, học sinh thích học môn gì thì sẽ học môn đó trước và những môn không thích thì học sau cùng. Các thầy cô chỉ làm nhiệm vụ hướng dẫn các em khi cần và cho bài tập. Nhà trường còn tổ chức cắm trại, đi du lịch cho các em được mở mang tầm mắt, gần gũi với thiên nhiên. Nhờ sự giáo dục của thầy hiệu trưởng Kobayashi, học sinh Tomoe đều trở thành những người tốt và thành đạt trong xã hội. Mặc dù trường Tomoe chỉ tồn tại trong một thời gian ngắn ngủi từ năm 1937 - 1945, rồi bị bom đạn của thế chiến thứ II phá sập, toàn bộ học sinh luôn luôn khắc ghi ngôi trường trong ký ức của họ, đặc biệt là Tottochan. Cô bé vẫn nhớ mãi lời thầy Kobayashi thường nói: “Em biết không, em thật là một cô bé ngoan”. Tác giả viết “Nếu không được gặp thầy Kobayashi , có lẽ, tôi đã là một người mang đầy mặc cảm tự ti với cái mác đứa bé hư mà mọi người gắn cho hay những câu nói đó đã giúp tôi vươn lên rất nhiều ”. Cô bé Tottochan nghịch ngợm ngày nào đã trở thành một diễn viên truyền hình nổi tiếng nhất Nhật Bản nhiều năm liền, cô còn là đại sứ của Unicef. Tetsuko đã giành những trang cuối của tác phẩm để viết về những bạn bè cùng lớp của mình và cả cuộc sống sau này của họ: có người đã trở thành nhà khoa học, người chuyên trồng hoa lan, người trở thành nhà giáo dục và nghệ sĩ. Trong cuốn sách này, cô ấn tượng nhất với câu của thầy hiệu trưởng: “Có mắt, nhưng không nhìn thấy vẻ đẹp; có tai, nhưng không nghe được âm nhạc; có óc, nhưng không nhận ra chân lý; có trái tim, nhưng không bao giờ rung động, và do đó không bao giờ rực cháy. Thầy hiệu trưởng nói, đó là những điều đáng sợ.”. Cách thầy hiệu trưởng yêu thương học sinh đã trở thành nguồn cảm hứng lớn để mỗi đứa trẻ như Tottochan thấy mình không khác biệt, thấy mình được là chính mình và được yêu thương. Mỗi bài học ở trường Tomoe đều là một điều suy ngẫm và cần được gieo trồng trong trường học của chúng ta.
Hy vọng là các con không rơi vào những điều đáng sợ như thầy hiệu trưởng đã nói, hy vọng mỗi ngôi trường đều là một nơi hạnh phúc để đứa trẻ sống và tận hưởng, trân trọng từng phút giây đáng quý, hy vọng mỗi ngày đến trường đều là một ngày vui để chúng ta có thể mỉm cười trước một bông hoa mới nở, hào hứng khi nghe được một tiếng chim hót, nhận thức được những điều đúng đắn và rung động, yêu thương những điều đẹp đẽ trong cuộc sống này. Hy vọng trường THCS Ba Đình mãi mãi là nơi mà các con yêu thích nhất. Các con hãy tìm đọc cuốn sách “Tottochan - Cô bé bên cửa sổ” nhé. Chúc các con có một tuần học tập thật hiệu quả.
